RẤT LÂU RỒI MỚI GẶP
Mấy hôm vừa rồi gió mùa
đông bắc về,trời se lạnh:20,21 độ.Gọi là rét nhưng là rét ở Việt nam
thôi,(chứ nơi cháu T.A chắc mát hơn nhiều).Thế là cái họng nó giở
chứng,nó đau,rồi rất nhanh,nó lan xuống phế quản,rất khó thở.Buộc lòng
phải vào bệnh viện.
May mà gần đây có cái bệnh viện của hải quân.
Vào
khám rất thưa người(hoàn toàn không đông như tổ mối ở bệnh viện Bạch
mai hay Việt tiệp).Hầu hết các bác sĩ ,y tá ngoan ngoãn,lễ độ,chu đáo
với bệnh nhân.
Sau khi làm các xét nghiệm,bác sỹ bảo bạch cầu của mình tăng quá cao,viêm nhiễm nặng,cần vào viện điều trị.Ừ vào thì vào.
Phòng bệnh khoa hô hấp nơi mình đến có 4 giường,đã có sẵn một bệnh
nhân.Trên tầng 4,sạch sẽ,(lẽ đương nhiên nó không bằng viện của các
nước giầu,nhưng đến lúc này mà 2 bệnh nhân một buồng 4 giường,có phòng
tắm nóng lạnh,có nhà vệ sinh riêng,thì quỷ thần ơi,ở thủ đô ngàn năm văn
hiến của thế kỷ hai mươi mốt,được thế này nơi bệnh viện dành cho
dân,họa nằm mơ giữa ban ngày)!
Trưa nhập viện,chiều bác sỹ khám,cho thuốc ngay.Hỏi ra mới biết bác sỹ tên Hưng,phụ trách khoa.
B.S HƯNG cùng các y tá.
Bác sỹ hỏi han chu đáo,tận tình.Tối ho quá,BS còn cử y tá cho 2 viên
thuốc,(có lẽ bác sỹ nghe thấy,mình không xin đâu nhá).Uống xong đỡ
ho,chỉ tội trọn đêm không ngủ được.Ờ mà không ngủ thì nằm nghĩ...hóa ra
những bác sĩ coi người bệnh như người nhà,cư xử với bệnh nhân như mẹ
hiền đã hết đâu!
Vẫn còn nhưng quá hiếm,nếu không quá hiếm,sao lâu lắm rồi mình mới gặp?
Mình lại cầu...lại ước ao...ước sao mõi khoa phòng ở các bệnh viện
trên đất nước mình có được một hai bác sỹ như bác sỹ Hưng này.Nếu được
vậy thì phúc cho bệnh nhân là đồng bào của mình lắm lắm!
Nhưng,hay là...các bác sỹ dạng này, chỉ các bệnh viện quân đội mới có?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét