Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

"Ba bộ đồng tình bóp vú con tôi" (Quê choa blog).




Luật gia TRẦN ĐÌNH THU


1.
Chuyện xảy ra vào thế kỷ 21 nhưng giống như ở thế kỷ nào trong đêm dài phong kiến Việt Nam. Một hôm, tri huyện Lê Văn Hiền ngồi ở huyện đường thì có lính lệ vào báo:
- Thưa ngài, có vị đại gia chuyên buôn đất muốn vào gặp ngài.
- Hắn là ai?
- Dạ hắn là một tay tiền của như nước. Hắn mà đã muốn đến thăm ai là người ấy sắp giàu to.
Lê Văn Hiền nghe vậy cả mừng vội truyền mời vị đại gia vào huyện đường. Sau vài tuần trà, được biết vị đại gia muốn tìm mua những thửa đất đầm phá ven biển thuận lợi cho việc nuôi loại rùa quý với giá cao, Hiền mỉm cười hứa với vị đại gia sẽ trả lời trong vài ba ngày tới. Tiễn vị đại gia ra về, Hiền kêu viên thư lại địa chính chuyên theo dõi đất đai của huyện đường vào hỏi tình hình. Sau một hồi ngẫm nghĩ, viên thư lại đáp:
- Thưa ngài, đất công của huyện hiện nay đã hết, chỉ còn khu đất ven biển của tên lực điền Đoàn Văn Vươn ước độ năm chục ha, có thể thu hồi.
Hiền hỏi:
- Nhưng hắn được cấp phép khai thác khu đất ấy từ thời vị tri huyện tiền bối của ta, giờ làm sao ta thu hồi của hắn được?
Viên thư lại mỉm cười đáp:
- Thưa ngài, đất của hắn đã hết thời hạn.
Hiền lại băn khoăn:
- Nhưng theo luật, thì hình như hắn được gia hạn tiếp mà, có đúng không?
Viên thư lại bình tĩnh phân tích:
- Dạ, thì đúng là hắn được gia hạn. Nhưng luật đất đai của nhà nước có tới 2 điều liên quan đến vấn đề này, điều 38 và điều 67. Điều 38 cho phép thu hồi đất, ta lấy điều này áp dụng vào cho hắn. Còn điều 67 cho phép gia hạn khi hết thời hạn, ta lờ đi là xong.
- Lờ thế nào? – Hiền hỏi.
- Dạ thưa ngài, tôi sẽ lấy con dao cùn băm thủng mấy chữ ở điều 67 ấy, là cái điều có lợi cho tên Vươn, coi như là sách để trong kho lâu ngày bị chuột cắn, ngài đọc không thấy, thế là xong.
Hiền nghe vậy thấy có lý nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng chưa yên tâm:
- Thế ngộ nhỡ hắn kiện ta ra tòa thì sao?
Viên thư lại cười to:
- Ngài quyền thế trong tay, làm sao hắn kiện thắng ngài. Người xưa có câu Bộ Binh Bộ Hộ Bộ Hình ba bộ đồng tình bóp vú con tôi ngài quên rồi sao? Hễ mà ba bộ đồng tình thì ngài bóp vú ai mà chẳng được.
Hiền cười ha hả, khen viên thư lại mấy câu, hứa sẽ thưởng cho hắn thật hậu sau khi xong việc, rồi ra lệnh cho bộ phận văn phòng chuẩn bị thảo tờ lệnh thu hồi đất của Vươn.
----------
  2.
Chạng vạng hôm ấy, như mọi ngày, Vươn từ ngoài khu đầm phá lững thững về nhà. Vươn vừa đi vừa tủm tỉm cười một mình. Năm nay dường như mưa thuận gió hòa nên đàn tôm cá trong đầm sinh sôi nẩy nở rất nhanh. Hàng chục năm quai đê lấn biển, mồ hôi nước mắt và máu của gia đình Vươn đổ xuống thấm cả đất đai, Vươn chưa từng có buổi chiều nào lâng lâng như buổi chiều này. Trong nhá nhem mặt người, giữa tiếng cá quẫy lao xao, Vươn bước đi như người say. Bỗng chốc Vươn quên hết những nhọc nhằn đã trải, quên những đớn đau từng đến, những lần máu nhỏ giọt xuống đầm trong cơn gió rét, quên cái buổi chiều nào tang tóc khi đứa con gái tám tuổi bị sóng biển đánh trôi, quên món nợ khổng lồ đã vay và phải trả trong mùa xuân này, quên tất cả những gì rất buồn trong đời Vươn để nhận lấy niềm vui bé nhỏ hôm nay là tiếng cá quẫy dưới ao. Ôi tiếng cá quẫy dưới ao! Tiếng của vụ mùa no đủ. Vươn thả những bước chân phiêu diêu trên bờ đê, lòng thầm cảm ơn Trời Phật đã cho Vươn sức khỏe để làm lụng, cày sâu cuốc bẫm nuôi vợ con.
Về tới đầu ngõ, mùi khói rạ nồng nồng làm Vươn sực tỉnh. Vươn sung sướng nghĩ đến từng khuôn mặt rạng ngời của vợ con khi nghe Vươn nhẩm tính về vụ mùa bội thu sắp đến. Trả nợ thế nào, dành dụm tái đầu tư ra sao. Bao nhiêu là ước vọng trong đầu. Vươn khoan khoái bước vào trong sân, chờ đợi tiếng vợ cất lên như mọi ngày “Bố nó về rồi đấy à, vào ăn cơm nhanh kẻo nguội”, nhưng Vươn tuyệt không thấy vợ đâu. Vươn lấy làm lạ, tiếp tục bước qua bậc cửa. Vươn cảm nhận có cái gì đó thật bất thường vừa xảy ra. Ngôi nhà vắng lặng đến rợn người, tiếng khóc ti tỉ ai oán phát ra từ đâu đó trong căn buồng dưới kia. Vừa lúc ấy đứa con trai út của Vươn lao ra ôm lấy chân Vươn mếu máo:
- Bố ơi bố, chết cả nhà ta rồi bố ơi.
- Chuyện gì vậy? – Vươn hỏi trong sự thảng thốt.
- Có lệnh quan thu hồi hết đất của nhà ta.
- Hả?
Vừa thốt lên được một từ, Vươn khuỵu xuống sàn rồi ngất đi.
Vươn không biết mình ngất đi trong bao lâu nhưng khi tỉnh dậy, Vươn thấy mọi người đang vây quanh. Vợ, con, em trai, em dâu, bố mẹ… Mọi người đang lâm râm cầu nguyện cho Vươn. Con trai Vươn la lên:
- Ôi bố tỉnh rồi bố tỉnh rồi.
Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Vươn nhìn quanh xong thều thào.
- Lệnh quan đâu, đưa đây tôi xem.
Đoàn Văn Quý, em trai Vươn chảy nước mắt:
- Anh cứ nghĩ đi cho khỏe đã. Sáng mai rồi xem.
Vươn lắc đầu:
- Không, đưa ngay lệnh quan đây cho tôi xem.
- Chuyện đâu còn có đó mà. Sáng mai em sẽ ra cụ Cử đầu thôn nhờ cụ thảo cho tờ đơn kiện. Anh yên tâm đi, cụ Cử thảo đơn hay lắm, anh không phải lo lắng nhiều cho mất sức. Giờ anh nghỉ đi.
Nghe Quý nói, Vươn chợt tỉnh hẳn người, ngồi phắt dậy:
- Vậy thì đi ngay bây giờ, nhờ cụ thảo cho luôn, sáng mai tôi kịp qua huyện tòa đánh trống kêu oan, nhờ đèn trời soi xét.
Vợ hắn nãy giờ rầu rĩ cũng tươi tỉnh lên:
- Phải đó, chú Quý đi ngay bây giờ đi. Nhờ cụ Cử thảo cho lá đơn thật hay vào. Tôi nghe nói quan huyện tòa là người công minh chính trực lắm, ta không phải lo nghĩ nhiều đâu.
- Vâng, vậy thì để em đi ngay.
Quý vụt chạy đi. Vươn nhìn theo, lòng sung sướng nghĩ đến cảnh quan huyện tòa sẽ đứng ra bênh vực cho những người dân lương thiện như Vươn mà bỗng thấy khỏe hẳn trong người.
                                                        *
Nhưng vào cái giờ khắc ấy, tư dinh quan tri huyện Lê Văn Hiền đèn đóm sáng choang. Dạ tiệc được bày ra trong vườn. Toàn những món đặc biệt mà xứ Tiên Sa này chưa bao giờ có. Đấy là những món mà vị đại gia buôn đất mang từ trên thành về lúc chiều. Quan tri huyện bước ra nhìn quanh, cười mãn nguyện. Có mặt trong dạ tiệc gồm rất nhiều vị chức sắc của huyện nhà, đặc biệt có vị huyện tòa, người mà tên Vươn đang đặt hết hy vọng vào buổi sớm mai. Quan tri huyện bệ vệ ngồi xuống, các thực khách lần lượt ngồi theo. Kế bên ngài là hai vị quan trọng nhất: vị đại gia buôn đất ngồi phía tả, vị huyện tòa ngồi phía hữu. Còn lại những người khác tùy theo phẩm trật của mình mà chọn chỗ hợp lý. Quan tri huyện nhìn quanh một lượt rồi nói:
-  Thưa quý vị, huyện ta may mắn được vị đại gia đây để mắt đến, đưa người về đây đầu tư làm ăn. Chẳng bao lâu nữa đất đai ở Tiên Sa này sẽ hóa thành vàng hết.
Mọi người gật gù, bàn tán to nhỏ, tri huyện Hiền nói tiếp:
- Bởi vậy các vị ở đây tùy theo nhiệm vụ của mình, cố gắng giúp sức cho vị đại gia đây làm ăn. Các vị cứ giúp hết lòng, vị đại gia không để thiệt cho ai đâu. Mọi người đều có phần hết cả.
Huyện Hiền chỉ tay qua vị huyện tòa:
- Đặc biệt là quan huyện tòa đây, vai trò của ông rất lớn đó. Ngày mai chắc chắn tên Vươn lì lợm đó sẽ qua bên ông đánh trống kêu oan sớm. Ông phải làm cho nó câm mồm lại.
Vị huyện tòa cười:
- Ngài cứ yên tâm, pháp luật nằm trong túi áo tôi đây này. Cứ để hắn đánh cho thủng trống đi cũng chẳng kêu được.
Huyện Hiền gật gù:
- Đúng là như vậy. Pháp luật Tiên Sa này đều nằm trong túi áo ông hết mà.
Huyện Hiền cười ha hả, mọi người cười theo khoái chí. Vị đại gia buôn đất đứng lên thưa:
- Thưa quý ngài, hôm nay về đây tôi có mang theo món rượu quý chôn cất ngàn năm ở trên núi tuyết Sa Pa, mời quý vị vừa thưởng rượu vừa bàn chuyện. Rượu này nhấm với món gan tê giác tôi đặt mua tận rừng Cát Tiên ở trong Nam, đảm bảo đêm nay quý vị sẽ mơ thấy tiên nữ.
Mọi người vỗ tay reo hò vui vẻ. Huyền Hiền vừa cười vừa nói:
- Chí phải chí phải. Mời mọi người thưởng thức quý tửu và ăn gan tê giác đi.
Tiếng cụng ly tách leng keng, tiếng khà khoan khoái. Một lát vị tri huyện chợt hỏi:
- Nè các vị, nghe nói tay cử nhân chết tiệt thi đậu không chịu làm quan ở đầu thôn Thủy có cuốn sách luật đất đai phải không? Phải dè chừng hắn đó.
Vị thư lại phụ trách việc hình đứng lên:
- Xin ngài cứ yên tâm, ngay đêm nay tôi sẽ cho người khám nhà hắn, tịch thu cuốn sách luật ấy. Nó là dân thường, sao dám tàng trữ sách luật ở trong nhà chứ!
- Chí phải chí phải – Mọi người đồng thanh la lên – Phải tịch thu sách luật của hắn.
Viên thư lại coi về địa chính đứng lên nói với viên phụ trách việc hình:
- Ngài không cần tịch thu sách hắn làm chi cho mang tiếng. Chỉ cần cho quân đột nhập vào nhà hắn lúc nửa đêm, xé trang sách có điều 67 ấy đi là xong.
Mọi người lại ồ lên cho là giải pháp thông minh. Huyện Hiền sung sướng nhìn qua vị đại gia buôn đất, gật gù như muốn nói, ngài thấy chưa, tôi đã hứa với ngài là giúp ngài đến nơi đến chốn mà. Chẳng bao lâu nữa ngài sẽ có trong tay mảnh đất ấy như ý nguyện của ngài.
--------------

3. 
                   Thưa quý bạn đọc, trong vụ án Đoàn Văn Vươn thật, có một nhân vật lẽ ra phải lộ diện nhưng cho đến nay vẫn chưa lộ diện. Đó là vị thẩm phán Tòa án nhân dân huyện Tiên Lãng, người đã xử thua cho anh Đoàn Văn Vươn trong vụ án hành chính anh kiện Quyết định thu hồi đất của UBND huyện Tiên Lãng. Công luận cần biết ai đã xử vụ án này, bản án lập luận như thế nào để tuyên bác đơn anh Vươn. Đề nghị quý bạn đọc nào ở gần nhà anh Vươn đến mượn anh bản pho to bản án này, đánh máy đưa lên mạng cho bà con coi (lưu ý là bản án sơ thẩm nhe bà con). Trong lúc chờ đợi coi bản án thật, mời quý bạn đọc theo dõi phiên tòa giả tưởng sau đây.
 Hôm nay là phiên xử vụ án Đoàn Văn Vươn kiện tờ lệnh thu hồi đất của quan tri huyện Lê Văn Hiền. Vươn đến tòa thật sớm nhưng quan huyện tòa còn đến sớm hơn, đang ngồi chờ Vươn. Vươn cùng người nhà ì ạch khiêng cuốn sách Luật đất đai mà cụ Cử cho mượn để giữa tòa. Hôm trước cụ Cử đã giảng giãi cho Vươn cách lập luận trước tòa như thế nào rồi, Vươn đang nhẩm lại. Điều 38 Luật đất đai do nhà vua ban hành quy định về việc thu hồi đất có đến 11 trường hợp thu hồi, trong đó có trường hợp thứ 10 như sau:
“Điều 38. Các trường hợp thu hồi đất.
Nhà nước thu hồi đất trong các trường hợp như sau:
1…
2…
10. Đất được Nhà nước giao, cho thuê có thời hạn mà không được gia hạn khi hết thời hạn”.
Cụ Cử phân tích, khi vận dụng điều 38 để thu hồi, thì phải kết hợp với Khoản 1 Điều 67. Khoản 1 Điều 67 viết như sau:
“Khi hết thời hạn, người sử dụng đất được Nhà nước tiếp tục giao đất, cho thuê đất nếu có nhu cầu tiếp tục sử dụng, chấp hành đúng pháp luật về đất đai trong quá trình sử dụng và việc sử dụng đất đó phù hợp với quy hoạch sử dụng đất đã được xét duyệt”
Như vậy, nhà nước chỉ có quyền thu hồi đất hết thời hạn chỉ khi người sử dụng đất không thỏa mãn các điều kiện của Khoản 1 Điều 67 về việc gia hạn thì mới bị thu hồi. Đó là khi người sử dụng hoặc là không có nhu cầu gia hạn, hoặc là không chấp hành đúng pháp luật về đất đai trong quá trình sử dụng hoặc là đất đó không còn phù hợp với quy hoạch mới đã được duyệt thì mới bị thu hồi.
Nhẩm lại những lời cụ Cử giảng giải Vươn thấy rất yên lòng trong khi chờ đợi quan huyện tòa đăng đàn xét xử.
Đang suy nghĩ miên man, Vươn chợt giật mình khi nghe quan huyện tòa quát to:
- Tên Vươn vô lễ, quan tri huyện Lê Văn Hiền ra lệnh thu hồi đất của mi là đúng pháp luật, sao mi dám to gan kiện hả?
Vươn ngớ người ra trong giây lát, nhưng vội lấy lại bình tĩnh:
- Thưa quan, tại Điều 67 của luật nói rõ ràng con thuộc diện được gia hạn ạ.
Huyện tòa gật gật đầu cười nhạt nhìn xuống sân tòa:
- Giỏi, giỏi lắm. Hôm nay mi mang đến tòa cuốn sách luật to nhỉ. Chắc là mượn của lão Cử hâm đầu thôn Thủy Nẻo chứ gì? Vậy thì mi mở sách ra đi cho ta coi Điều 67 nào.
Vươn ra hiệu cho Quý vào cùng mở sách với anh. Cả hai toát mồ hôi hột khi không tìm ra trang sách có Điều 67. Vươn run cầm cập:
- Thưa quan, sách tôi bị ai xé mất điều ấy rồi.
- Kha kha kha… Quan huyện tòa cười ngất – Sách bị mất trang mà dám đem đi kiện quan hả?
Vươn khấu đầu lạy liên tục:
- Thưa quan, xin quan đèn trời soi xét cho mượn sách luật của quan để tham khảo ạ. 
- Được. Bay đâu, đem sách của huyện tòa ra đây.
Hai tên lính vội khiêng cuốn sách giống hệt sách của Vươn ra. Vươn và Quý vội nhào tới lật sách. Nhưng hỡi ôi cái điều 67 đã bị băm nham nhở không còn chữ nào nguyên vẹn để đọc. Vươn kinh hãi:
- Thưa quan, ai đã băm nát điều 67 rồi.
- Kha kha kha… Ai mà rảnh hơi đi băm nát Điều 67 hả?
- Dạ, rõ ràng là bị băm nát ạ.
Quan huyện tòa quát to:
- Thằng điên kia, nhìn lại cho kỹ đi. Chuột cắn đó, không phải bị băm nát đâu. Ngươi dám vu vạ cho huyện tòa hả? To gan thật.  
- Thưa quan, vậy xin quan cho hoãn phiên toàn để con đi nơi khác mượn sách.
Quan huyện tòa trừng mắt nhìn Vươn:
- Mi nghĩ ta rảnh rỗi lắm hả? Ta có bao nhiêu là việc phải làm cho dân cho nước, hơi đâu mà chờ mi đi mượn sách luật!
Quan huyện tòa gõ thanh gỗ đánh đốp vào cái mõ khiến Vươn giật mình:
- Tòa tuyên án, bác đơn kiện của tên Đoàn Văn Vươn, ngụ tại khu đầm lầy thôn Thủy Nẻo huyện Tiên Sa vì lý do không đưa ra được lý lẽ tranh tụng. Phiên tòa tới đây chấm dứt. Bay đâu, sửa soạn kiệu cho ta đi thưởng yến.
Trong lúc quan huyện tòa vui vẻ lui vào trong, người nhà Đoàn Văn Vươn xúm lại cõng Vươn ra về vì anh bị ngất ngay tại chỗ.
------------------------------

4.


Dẫn nhập: Có một chi tiết mà nhiều người không hiểu nên xin giải thích trước lúc vào phần 4. Đó là vì sao thẩm phán Ngô Văn Anh của Tòa án nhân dân TP Hải Phòng không xử cho Ủy ban nhân dân huyện Tiên Lãng thắng kiện luôn mà phải bày ra chuyện hòa giải để anh Vươn rút đơn kháng cáo? Thật ra đây là một trò lừa đảo của thẩm phán Anh. Vụ án này, nếu ông Ngô Văn Anh xử anh Đoàn Văn Vươn thua, huyện Tiên Lãng thắng, nhiều khả năng anh Vươn sẽ làm đơn kêu cứu ở Tòa án nhân dân tối cao. Và khi vụ án này được đưa lên Tòa án nhân dân tối cao, chắc chắn 100% nó sẽ bị hủy để đưa về xét xử lại theo hướng dành phần thắng cho anh Vươn. Chính vì biết khó thoát khỏi những con mắt tinh tường của Hội đồng thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao nên thẩm phán Anh quyết không đưa trái banh ra khỏi tầm chân mình, mà tìm cách lừa anh Vươn bằng một tờ giấy hòa giải hoàn toàn không có giá trị pháp lý để anh Vươn rút đơn kháng cáo. Khi anh Vươn rút đơn kháng cáo, án sơ thẩm lập tức có hiệu lực. Trong trường hợp này Tòa án nhân dân tối cao không với xuống được vì vụ án dừng lại ở cấp huyện, nơi thấp hơn đến 2 cấp. Tính chất “Ba bộ đồng tình bóp vú con tôi” biểu hiện quá rõ ở chỗ này: Cơ quan hành chính huyện làm sai, thẩm phán tòa huyện xử oan, thẩm phán tòa tỉnh lừa dân.
Ở đây, thẩm phán Anh đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức của người thẩm phán. Sau này khi xem xét tổng thể toàn bộ vụ việc Đoàn Văn Vươn, cơ quan chức năng cần xem xét để miễn nhiệm chức danh thẩm phán của ông Ngô Văn Anh theo quy định của Pháp lệnh thẩm phán và hội thẩm nhân dân hiện hành. Tới đây mời quý độc giả tiếp tục theo câu chuyện giả tưởng.
 *
Nhận được tờ kháng cáo của Vươn, quan Tỉnh Tòa Ngô Văn suy nghĩ rất lung. Phải làm cách nào để giúp cho Huyện Hiền hanh thông mọi việc thì mới nhận được món quà to. Ngồi ghế tỉnh tòa nhiều năm nay, Ngô Văn biết rõ những con mắt xoi mói tinh tường của mười bảy vị trong Hội Đồng Quan Án Trung Ương. Những vụ án có vấn đề kiểu này không thể qua lọt cửa ải ấy. Suy nghĩ mấy ngày, quan Tỉnh Tòa Ngô Văn bèn nhắn Huyện Hiền từ Tiên Sa lên thành Hải gặp gấp để bàn chuyện đại sự.
Sau khi rượu thịt ngà ngà say, Huyện Hiền mới hỏi Ngô Tòa:
- Chuyện của em quan bác tính sao rồi?
- Khó đấy ông Huyện Hiền à!
Huyện Hiền giật mình.
- Ủa, cứ tưởng công lý nằm trong tay quan bác hết mà.
Ngô Tòa ngửa mặt lên trời cười khanh khách.
- Công lý không ai nắm giữ được một mình hết. Mỗi người nắm một chỉ một góc thôi.
Huyện Hiền nghe nói vậy lấy làm ngạc nhiên.
- Trời đất. Lần đầu tiên em mới nghe nói như vậy đấy. Đúng là quan bác ở trên nầy gần mặt trời nên khôn ngoan hơn tụi em. Ở dưới Tiên Sa tụi em ấy hả, công lý tụi em bỏ túi hết.
Ngô Tòa cười gằn:
- Các ông liều mạng bỏ mẹ.
Huyền Hiền vừa bóp vú một ca nữ vừa nói.
- Em cứ nghĩ công lý cũng như chuyện bóp vú con ca nữ này thôi, thích thế nào thì bóp thế ấy.
Ngô Văn quắc mắt:
- Mẹ, đấy là ông bóp vú mấy đứa hiền. Chứ còn mấy đứa có chút hiểu biết ấy hả, không bóp càn được đâu. Nó tố cho bỏ mẹ. Phải “ba bộ đồng tình” thì mới bóp được vú tụi nó, hiểu chưa?
Huyền Hiền vội giật tay ra khỏi vú của con ca nữ.
- Vậy hả bác? Vậy giờ làm sao bác? Em nhận tiền đút của thằng buôn đất rồi đấy nhé bác. Không giả lại nó được đâu. Giả lại nó lu loa lên đấy. Mà quan bác cũng đã nhận phần rồi mà.
Ngô Văn giọng chẫm rãi (he he cái từ “chẫm rãi” nầy Mỗ tôi mượn của thi sĩ Bùi Giáng đặt vô đây).
- Phải lừa anh em nhà nó.
Huyện Hiền giãy nãy lên.
- Trời đất ơi quan bác nói gì lạ vậy. Mình đâu phải là quân đầu trộm đuôi cướp đâu mà đi lừa dân hả bác. Gì gì em cũng là quan phụ mẫu cơ mà. Hic hic hic.
Ngô Tòa phì cười.
- Ông trẻ con bỏ mẹ. Muốn ăn lộc thì phải dùng thủ đoạn. Trong các thủ đoạn, lừa dân là kế hay nhất.
Huyện Hiền chăm chăm nhìn Ngô Văn.
- Thế hả bác? Phải lừa chúng nó thì mới xong việc hả bác?
- Ờ, bây giờ ông về dưới ấy ông rủ tụi nó đi nhậu thịt cầy, xong thủ thỉ thù thì với tụi nó. Ông nói với tụi nó rút đơn kháng cáo đi thì huyện sẽ cấp lại đất cho nó ngay. Tụi nó chịu rồi thì kêu tụi nó lên đây tôi làm cho cái văn tự hòa giải, thế là xong.
- Làm văn tự hòa giải rồi…
- Cái văn tự ấy là cái văn tự lừa, hiểu chưa? Nó không có giá trị pháp lý gì hết ráo. Làm văn tự xong ông phủi mỏ đi như gà ấy. Hiểu chưa?
Nói xong Ngô Văn cười khanh khách:
- Mẹ, có thế mới bóp vú con người ta được chứ.
Huyện Hiền gật gù:
- Đúng là quan bác sáng suốt thật. Thôi mời quan bác zô.

----------------------------------------

5.

Đêm nay có lẽ là đêm vui nhất đời Vươn. Ngay cả trong mơ, Vươn cũng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc được quan Huyện Hiền cho kiệu tới tận khu đầm lầy rước anh đến tư dinh của ngài dự dạ yến. Hơn thế nữa, sau khi kết thúc dạ yến, ngài còn đích thân đưa anh đi hát ả đào. Ôi niềm hạnh phúc lớn lao đến độ Vươn quên hết mọi thắc mắc rằng tại sao ngài lại tốt với anh đến vậy. Thật ra thì trong lúc choáng váng ngất ngây anh cũng có đôi lần thoáng băn khoăn, nhưng rồi anh nhanh chóng dập tắt những ý nghĩ mà anh cho là nhỏ nhen của mình đi. Quan Huyện Hiền là một bậc phụ mẫu, anh nghĩ xấu về ngài có khác chi nghĩ xấu về cha mẹ mình.
Thế cho nên khi quan Tỉnh Tòa Ngô Văn đưa cho anh tờ văn tự xin rút đơn kháng cáo, anh điểm chỉ vào ngay lập tức. Anh muốn rút đơn kháng cáo càng nhanh càng tốt, vì để lâu sợ thất lễ với bậc cha mẹ mình. Quan tri huyện đã hứa gia hạn sử dụng đất cho anh, vậy là đủ rồi.
Tối hôm đó, khu đầm lầy vui như có hội. Đại gia đình mấy chục người ngồi quanh mâm rượu thịt đã bày sẵn, chờ kiệu của huyện quan đến để khai tiệc. Mấy chục thước vải mua tháng trước về để may áo, Vươn đem ra làm thảm lót đường cho quan đi. Đêm nay quan tri huyện sẽ nhậu cùng anh em Vươn trong khu đầm lầy này, ngay trên bờ ruộng. Đúng là như trong mơ. Ai dám nghĩ có ngày quan tri huyện bước chân tới cái chỗ bẩn thỉu này để nhậu? Thế nhưng mọi việc vẫn cứ diễn ra như trong mơ. Quan huyện sẽ nhậu ở đây trong đêm nay, và sáng mai, quan sẽ ra văn tự gia hạn sử dụng cho mấy chục mẫu đất của Vươn.
Mọi người ai nấy ngóng cổ ra phía ngoài chờ nghe tiếng vó ngựa của đoàn lính dẫn đường. Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy tăm hơi. Ơ sao lạ vậy kìa? Rõ ràng quan hẹn như đinh đóng cột là sẽ ghé khu đầm lầy nhậu với Vươn kia mà.
Tối hôm đó mọi người không ai nuốt nổi miếng thịt nào vào bụng. Đến quá nửa đêm, mâm rượu thịt được dọn vào cất đi trong không khí buồn bã. Mờ sáng hôm sau Vươn vội vàng chạy lên huyện đường. Tên lính canh cản Vươn lại thì anh to tiếng:
- Tôi có hẹn với quan đấy, anh đừng có mà lôi thôi.
Tên lính cười nhạt:
- Mi là Đoàn Văn Vươn đúng không?
Vươn cười nhạt:
- Đã biết rồi lại còn hỏi.
- Quan có lệnh cấm mi vào huyện đường.
Vươn giật nảy người nghĩ mình nghe lầm:
- Anh nói sao? Đừng có đùa với tôi đấy nhé.
- Cút đi, đồ thối tha.
Vươn sững sờ nhìn tên lính. Hắn bị điên chắc? Sao hắn dám vô lễ với người từng nhậu chung với quan phụ mẫu kia chứ! Vừa lúc ấy có viên đội binh bước ra, Vươn liền sấn tới:
- Thưa ngài, anh lính này dám hỗn với tôi.
Viên đội binh cười sằng sặc:
- Đoàn Văn Vươn, mi lo về mà dọn nhà đi khỏi khu đầm lầy đi. Đừng có đứng đó mà lải nhải. Đất của mi đã bị tịch thu rồi, nay mai chuẩn bị cưỡng chế đó.
Vươn đứng chết trân tại chỗ. Phía trong Huyện Hiền hé mắt nhìn ra, nói với viên thư lại địa chính:
- Cái đám dân đen của mình sao chúng nó chậm tiêu vậy nhỉ? Chúng nó dám nghĩ ta có thể giữ lời với chúng nó sao? Đúng là hạ thấp phẩm giá của ta quá.
Huyện Hiền phẩy tay bực bội bước vào trong, sau khi phát một câu lệnh với viên thư lại phụ trách việc binh:
- Chuẩn bị lực lượng đuổi hắn ra khỏi khu đầm lầy càng sớm càng tốt.

--------------------------------------

6.


Sáng ngày mai đại quân của Huyện đường Tiên Sa sẽ bao vây khu đầm lầy thôn Thủy Nẻo. Tin ấy loang ra nhanh như ngựa chạy. Đường thôn ngõ xóm đâu đâu cũng nghe bàn tán về cuộc đại bố ráp. Phen này thì bố con nhà Vươn chết chắc.
Tại Huyện đường, chập tối đã bắt đầu cuộc tập trận. Đích thân Huyện Hiền chỉ huy cuộc tập trận ấy. Vũ khí tận dụng hết, binh lực cũng điều tối đa. Hỏa mai, súng bắn đá, cung nỏ, đại đao, phi tiêu… chất đầy một góc sân. Thang dây, thang tre để vượt chướng ngại vật. Súng phun nước để dập lửa. Lương thảo chất đầy ba xe bò cho quân ăn giữa ca. Nữ binh làm nhiệm vụ tải thương. Năm mươi con ngựa chiến, năm trăm dân binh và quân binh.
Trước lúc lên đường vào “mặt trận”, quân được ăn nhậu thật no say. Quan Huyện Hiền đứng trên bục cao dõng dạc:
- Hỡi các anh em binh sĩ. Các anh em sắp lên đường làm nhiệm vụ đặc biệt. Cuộc chiến nầy sẽ gặp nhiều cam go, nhưng các anh em chiến đấu vì chính nghĩa, nên sự hy sinh của anh em sẽ được ghi công xứng đáng. Anh em hãy ráng hết sức. Chúc các anh em chân cứng đá mềm.
Tiếng vỗ tay vang dội. Hai mươi mốt phát súng khí đá bắn lên nổ đùng đùng. Rồi một đoàn vũ nữ áo quần mỏng tang ôm hoa trên tay vừa uốn éo thân mình vừa chạy ùa ra. Các cô tung hoa lên người các chiến binh dũng mãnh. Huyện Hiền phấn khích la to:
- Hôn đi hôn đi. Hôn để ủy lạo tinh thần chiến sĩ.
Các vũ nữ vốn được Huyện Hiền tuyển lựa từ các tiệm hát ả đào trong huyện phấn kích nhào vào ôm hôn ủy lạo các chiến binh. Cuộc ra quân vì vậy tưng bừng chưa từng có và tinh thần các chiến binh cao ngất trời. Rồi ban quân nhạc cất lên bài hát có tên “Diệt trừ Đoàn Văn Vươn”:
- Quân ta hùng mạnh nào nề gian khó. Ra đi phen này diệt tên Đoàn Văn Vươn. Đoàn Văn Vươn cái gai trong mắt ta. Quyết diệt trừ hết loài sói lang.
Đoàn quân bắt đầu chuyển động ra khỏi huyện đường trong tiếng la ó vang lừng.
Về phía Đoàn Văn Vươn, tối hôm trước đại gia đình tập trung hết vào giữa khu đầm lầy. Vươn đã liên hệ mua được mấy chục bộ cung tên được thiết kế tự động. Vươn gài cung tên khắp chung quanh ngôi nhà. Những sợi dây cước trong suốt được chăng khắp các lối đi. Nếu quân của Huyện Hiền vào đây, lớ ngớ sẽ vướng những sợi dây cước, khi đó cung tên sẽ tự động bắn ra. Khắp trong khu vườn, Vươn rải rơm trộn với dầu phụng. Súng hỏa mai của Huyện Hiền nếu bắn vào đây rơm sẽ cháy bùng. Khi đó một loại hạt rừng khô được trộn với rơm sẽ bốc cháy, tỏa ra loại khí độc khiến quân binh ngửi phải sẽ ngất xỉu. Xong xuôi đâu đấy toàn bộ đại gia đình nhà Vươn rút ra ẩn nấp ở khu rừng ngập mặn nằm sát mé biển chờ đợi.
Lúc bấy giờ mặt trời đã lên khí cao. Quân chính quy tập trung dày đặc bên ngoài khu đầm lầy, người ngồi kẻ đứng lao xao. Huyền Hiền trong bộ giáp phục thật oai vệ đứng phía sau cùng, đích thân chỉ huy toàn bộ trận đánh. Bài hát “Diệt trừ Đoàn Văn Vươn” lại cất lên lần nữa:
- Đoàn Văn Vươn tên dân đen cứng đầu. Phen này mầy phải quy hàng quân ta. Quân ta là quân vô địch. Lừng lẫy dưới gầm trời huyện Tiên Sa. Quân ta là quân vô địch. Có quan Huyện Hiền là người hiên ngang.
Bài hát vừa xong, viên đội quay qua Huyện Hiền:
- Thưa ngài, tấn công chưa ạ?
- Có chắc thắng không?
- Dạ, chắc là thắng thôi ạ.
- Hồi nãy có thằng lính nào bảo rằng quân ta không có chính nghĩa, mi đi kiếm hắn loại ra khỏi lực lượng ngay cho ta.
Đội binh đi một hồi đem về một cậu lính. Huyền Hiền nhìn cậu ta:
- Mày nói sao mà quân ta không chính nghĩa?
- Dạ thưa ngài con chỉ nghe người dân họ nói chứ con thì có biết mô tê gì đâu.
Huyện Hiền bực bội nhìn hắn khẽ nói:
- Im mồm đi xong việc ta thưởng cho. Giờ ngồi đây để cho anh em người ta làm việc, khỏi ra trận đi.
Tên lính run sợ ngồi bệt xuống đất. Huyện Hiền nói nhỏ:
- Ta là Huyện Hiền, là chính nghĩa. Tất cả những ai chống lại ta đều là phi nghĩa. Hiểu chưa?
- Dạ, con hiểu rồi.
Huyện Hiện gật đầu hài lòng, xong hét lên một tiếng vang trời:
- Đánh……á….á….nh.
Tiếng reo hò của ngàn quân binh phừng phực khí thế hòa theo tiếng hô của Huyện Hiền. Quân chính quy bắt đầu ào vô. Một trận đánh giữa đàn voi và đàn kiến bắt đầu như thế.


------------------------------------


7.



Lời thưa: Mấy bữa ni hơi lu bu nên bị gián đoạn “bóp vú”, nay xin tiếp tục. Xin quý bà con cô bác thứ lỗi. Mà bóp vú phải từ từ mới hay, hi hi.
                                                          *
- Chiến thắng rồi chiến thắng rồi!
Tiếng reo hò vang dội từ phía nhà tên Vươn. Huyện Hiền rưng rưng nước mắt khi nghe tiếng hô của đoàn quân. Bao nhiêu năm làm quan trong thời bình, Hiền chưa biết thế nào là niềm vui chiến thắng nơi sa trường. Ôi sa trường, hóa ra chất men này còn say hơn men rượu men tình nhiều lắm.
Nhưng bỗng nhiên từ phía ngoài cáng tải thương liên tục được chuyển vào.
- Có chuyện gì? Huyện Hiền hốt hoảng quát hỏi tên cận vệ.
- Thưa ngài có 6 chiến binh bị thương.
- Hả?
Tên lính hầu không dám trả lời tiếp. Nhưng viên quản binh đã kịp thời bước tới trình tấu cho Hiền rõ sự tình. Hóa ra là quân chính quy trúng cung tên tự động của bọn Vươn. Hiền uất ức hét lên.
- Diệt hết chúng nó cho ta.
Viên đội binh run rẩy:
- Bẩm ngài, tụi nó đã trốn hết.
- Tại sao để cho bọn chúng trốn thoát – Hiền căm tức.
- Dạ, khi chúng con vào được ngôi nhà thì không còn một mống nào.
- Đồ ăn hại.
- Dạ không. Có thể bọn chúng có tài độn thổ. Vì quân ta bao vây bốn mặt.
- Hả?
- Thưa vâng.
Quân chính quy không hề biết rằng bọn Vươn đã lập trận địa tự động, còn bọn họ đã rút ra rừng từ khuya.
- Thưa ngài, quân ta đã chiến thắng. Bây giờ xin ngài cho lệnh rút quân ạ.
- Chưa được rút.
- Sao ạ?
- San thành bình địa nơi nầy cho ta – Hiền hét lên.
- Vâng, thưa ngài.
Chừng chưa tới nửa khắc giờ, toàn bộ khu nhà của tên Vươn đã bị  san phẳng. Sau đó đoàn quân chính quy rút về trong rình rang xe ngựa. Máu quân chính quy đã đổ, nhưng dù sao bọn dân đen cũng đã bị trừng trị đích đáng.
Ngoài bìa rừng lúc ấy, Vươn đã khóc ngất. Hai mươi năm kiếm củi, cơ ngơi bị thiêu đốt một giờ. Toàn thể đại gia đình Vươn trốn trong khu rừng ngập mặn tối hôm đó đã lập một đàn tế trời đất, sau đó đồng lòng thề dưới trăng sao rằng, dù cho sự vật có biến chuyển thể nào, họ cũng sẽ quyết sống chết nơi khu đầm lầy máu thịt này. Từ những nông dân chân lấm tay bùn chỉ biết chí thú làm ăn, bọn Vươn đã trở thành những tên phản tặc trong phút chốc.
                                                *
 Lúc bấy giờ ở nước Đại Việt người ta đã biết đến một hình thức làm báo sơ khai là lan truyền những bài vè tin tức. Đại loại như là bọn dân đen truyền nhau bài vè về tên Vươn như sau:
 Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè ông Huyện.
Đem quân huyết chiến
Với bọn dân lành
Nghĩ mình thế mạnh
Đàn áp dân đen

 Bài vè tin tức về tên Vươn chẳng mấy chốc loang ra khắp hang cùng ngõ hẻm. Lúc bấy giờ tên Vươn cùng nhóm phản nghịch đã bị đội tinh binh điều tra bắt được giam vào ngục thất. Nhưng bài vè lan truyền ngày một rộng khắp khiến cả nước Đại Việt bỗng chốc như lên cơn sốt. Đâu đâu cũng nghe người ta đọc bài vè tin tức ấy và bàn tán về câu chuyện tên Vươn dám chống lại quân chính quy. Cơ hồ như cả nước Đại Việt chẳng còn mối quan tâm nào lớn hơn là chuyện tên Vươn nhỏ nhen ấy.


-----------------------------------(còn nữa)







6 nhận xét:

  1. Viết rất hay,mong được đọc tiếp!

    Trả lờiXóa
  2. May thang quan tham nhu vay, mat day lam, kg biet liem si va nhuc dau ca bac ah.

    Trả lờiXóa
  3. B của mẹ, V là của trời
    Bóp tý tỳ ty thì cũng thôi
    Bọn "nghiện" tiền vàng, tàn bạo quá
    Nghiến ngấu của con rát dạ bu./.
    .
    Đến Hưng Yên của Tư đang ở có phải đi MB không đấy.
    Tôi mỗi tháng đi qua Phủ Khoái đôi lần.
    Chào nhé

    Trả lờiXóa
  4. Cha cha Kiểm duyệt lời bình cơ à! Sân chơi tự do mà cũng chặt chàng, gò bó nhỉ - Thể nào Nhà nước kiểm duyệt dự thế.

    Trả lờiXóa
  5. Chào vĩh biệt bạn Tư nhé!
    Biến đến vùng đất tự do đây!

    Trả lờiXóa