Nói "ngày xưa" nó xa quá,mới 45 năm về trước thôi...
Nhà mình tuy "nhà tranh,vách đất",nhưng nó cao như nhà xây bây giờ.
Bố mình nhào đất,đắp tường bếp,bếp cũng lợp dạ như nhà.Đông về,bố mẹ kiếm gốc tre,đốt trong bếp.Chỗ ngủ là ổ rơm,đắp chăn chiên,trên đắp chiếu,có hơi lửa,ấm.ấm lắm.
Sáng dậy luộc khoai lang,mỗi người vài củ,bố mẹ đi làm,mình đi bộ sáu cây số-đi học.Ai cũng quần một manh,áo một manh.
Giờ đây gió mùa đông bắc về,áo thừa,quần thừa,chăn thừa...
Thương quá,một thời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét