NGHĨ ĐẾN ĐÂU,VIẾT ĐẾN ĐÓ.(1)
Lần trước các
đại phu (Dr) đâm dùi lạnh vào bụng mình,mình khỏe thế,sao lần này họ
đâm,nhưng rắc thêm một số hạt i ôt vào trong (không biết nó sẽ mọc lên
cây gì),người lại mệt thế.Đến giờ là 55 giờ đồng hồ không được dùng
nước và cơm rồi,nhưng thoải mái dùng ô xy (50 tệ/ngày).Ngồi nghĩ và
viết tí cho đỡ quạnh hiu (có người hầu bên cạnh vẫn buồn và khó chịu:mũi
thì lòng thòng một vòi rồng từ dạ dày ra,tay thì vướng vít dây
truyền,bụng thì quấn áo giáp ngăn phóng xạ,khó chịu lắm).
Đã khó chịu thì nghĩ lung tung,nghĩ đâu viết đó,khổ,đã dốt văn
lại đang đau thì viết nó còn ra cá ra tôm gì nữa,nhưng bạn nào lạc vào
đây có đọc thì cũng thông cảm.
Mình ngồi mơ nước Hung...
Lý do là thế này:năm bảy mươi của thế kỷ hai mươi,thời kỳ mà miền bắc
Việt nam còn chìm trong bom đạn,mình có dịp sống bên đó.Nhân nói chuyện
với nhau khi ngồi hóng mát,nói về chuyện viện phí,học phí ở quê
hương,một ông già người Hung gia lợi nói:-Cái gì?đi học mà phải đóng
tiền á?đi chữa bệnh mà phải mất tiền á?Thế mà gọi là chủ nghĩa xã hội
á?Nước Hung chúng tao đây:học 12 năm là bắt buộc,không cho con đi học,bố
mẹ bị trừ lương,ốm đau đi viện được nuôi dưỡng,chữa bệnh.Tiền đâu à?mọi
người phải đóng góp cho trẻ học hành mai kia nó phục vụ đất nước,mọi
người phải đóng góp chữa bệnh cho những ai không may ốm đau...
Ông lão nói một mạch làm chúng tôi không kịp ngắt lời(quả thật thời đó
ở Hung gia lợi,học sinh bắt buộc phải đi học 12 năm,ốm đau được chữa
bệnh,ăn uống tại viện không mất tiền,phụ nữ được nghỉ đẻ 12 tháng
nguyên lương,muốn nghỉ thêm 2 năm nữa được hưởng phụ cấp,người với người
sống rất thân thiện,mến khách). Tôi nói:-Bác thông cảm,Việt nam đang có
chiến tranh,còn nghèo.Nhưng nơi chúng cháu được dùng nước miễn phí,dùng
điện không phải trả tiền,có nhà ở cho công nhân,được cấp gạo giá rẻ...
Ông lão trố mắt: Ờ,ờ...được được...( có
điều sĩ diện hão mà tôi không kể với ông:nhà ở cho công nhân hầu hết là
lợp giấy dầu vách đất,nước thì phải đào sâu,đục đường ống chính,hứng
hàng giờ mới được mốt chậu,có lúc còn có cả nòng nọc chui vào.Gạo thì
mười ba cân rưỡi,bảy chục phần trăm là bột mì độn mọt,điện thì cả tháng
may ra có một vài lần.Công nhân 2 lượng thịt một tháng) .Chiến tranh mà.
Hồi đó ở xứ đó chưa có những vật tựa bao thuốc lá, đen đen đỏ đỏ,dùng
nó có thể nói chuyện với người thân ở tận nơi xa xôi - mà người ta gọi
là điện thoại di động như ngày nay.Hồi đó ở xứ đó chưa phổ biến TV
màu,càng chưa có in te nẹt...
Nhưng tôi ước:giá bây giờ quê hương được như ngày đó của nước HUNG!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét