Tâm tư kẻ bị "thải hồi".
Sau dăm ngày đi vắng,mình trở về.Nơi làm việc có vẻ vắng hơn.Giò phong lan lấy từ rừng về năm nào,buộc vào gốc nhãn,đã nở hoa hơn tháng nay,vẫn tươi nguyên như đàn bướm đang bay.Gọi là lan Phi điệp,sao chính xác!Lạ một điều,thi thoảng tưới cho gáo nước lại bị trói vào cây,chỉ chắt chiu chút sương trời và không khí,mà cho mình một chùm hoa hiếm có ,tươi hơn tháng chưa tàn.
Lật gối lên,mình thấy một tờ giấy,viết: Thôi chị ở lại,em đi,kèm mấy dòng "thơ " 5 chữ viết vội.À. của T.T.K,cô gái nhí nhảnh,nhiệt tình,vô tư...thế là em đã đi,chắc em có xuất xứ gốc Tre,nhưng em là đời thứ mấy rồi...
Gió chiều hiu hắt thổi
Mây đen vật vờ trôi
Tủi phận mình trôi nổi
Thở dài,ôi đắng cay!
Chiều nào như chiều nay
Lòng sao bồi hồi vậy
Tỉnh mà tựa như say
Hàng lệ sầu tuôn chảy!
Tình người là vậy đấy
Bạc bẽo còn hơn vôi!
Nghĩa tình rơi đâu hết
Sót lại thờ ơ thôi!
Ngày ấy anh và tôi
Gặp nhau rồi quen biết
Với nhau càng thắm thiết
Gần nhau càng mặn nồng
Cùng làm chung một phòng
Cùng tắm chung giếng nước
Tự chúng mình hiểu được
Chúng mình yêu mến nhau
Quây quần bên bếp dầu
Anh thái hành,tôi nấu
Thức ăn ,một món rau
Nhìn nhau mà quên đói
..............................
Rồi chiều nay thế đó
Lê chân đi,mình tôi
Không một người đưa tiễn
Đâu cả rồi,bạn ơi!
Gió chiều hiu hắt thổi
Mây xám vật vờ bay
Phận bọt bèo trôi nổi
Thở dài,ôi đắng cay!
Tờ giấy việt đã hơn ba chục năm nay tình cờ đọc lại,một cảm giác bâng khuâng,mơ hồ chợt đến...
Năm 1980
Sau dăm ngày đi vắng,mình trở về.Nơi làm việc có vẻ vắng hơn.Giò phong lan lấy từ rừng về năm nào,buộc vào gốc nhãn,đã nở hoa hơn tháng nay,vẫn tươi nguyên như đàn bướm đang bay.Gọi là lan Phi điệp,sao chính xác!Lạ một điều,thi thoảng tưới cho gáo nước lại bị trói vào cây,chỉ chắt chiu chút sương trời và không khí,mà cho mình một chùm hoa hiếm có ,tươi hơn tháng chưa tàn.
Lật gối lên,mình thấy một tờ giấy,viết: Thôi chị ở lại,em đi,kèm mấy dòng "thơ " 5 chữ viết vội.À. của T.T.K,cô gái nhí nhảnh,nhiệt tình,vô tư...thế là em đã đi,chắc em có xuất xứ gốc Tre,nhưng em là đời thứ mấy rồi...
Gió chiều hiu hắt thổi
Mây đen vật vờ trôi
Tủi phận mình trôi nổi
Thở dài,ôi đắng cay!
Chiều nào như chiều nay
Lòng sao bồi hồi vậy
Tỉnh mà tựa như say
Hàng lệ sầu tuôn chảy!
Tình người là vậy đấy
Bạc bẽo còn hơn vôi!
Nghĩa tình rơi đâu hết
Sót lại thờ ơ thôi!
Ngày ấy anh và tôi
Gặp nhau rồi quen biết
Với nhau càng thắm thiết
Gần nhau càng mặn nồng
Cùng làm chung một phòng
Cùng tắm chung giếng nước
Tự chúng mình hiểu được
Chúng mình yêu mến nhau
Quây quần bên bếp dầu
Anh thái hành,tôi nấu
Thức ăn ,một món rau
Nhìn nhau mà quên đói
..............................
Rồi chiều nay thế đó
Lê chân đi,mình tôi
Không một người đưa tiễn
Đâu cả rồi,bạn ơi!
Gió chiều hiu hắt thổi
Mây xám vật vờ bay
Phận bọt bèo trôi nổi
Thở dài,ôi đắng cay!
Tờ giấy việt đã hơn ba chục năm nay tình cờ đọc lại,một cảm giác bâng khuâng,mơ hồ chợt đến...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét